PHẬT VÀ MA QUỶ

Có một họa sĩ rất nổi tiếng, ông ta muốn vẽ tranh Phật và ma quỷ, nhưng mà ông ta không tìm thấy trong thực tế hình mẫu của hai nhân vật này. Trong đầu ông ta nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng ra hình dạng của Phật và ma quỷ, cho nên rất sốt ruột lo lắng.

Thế rồi có một cơ hội rất vô tình, anh ta đã đi chùa bái lễ, trong lúc đó đã vô tình phát hiện ra một vị hòa thượng, các loại khí chất trên thân thể vị hòa thượng kia đã hấp dẫn vị họa sĩ một cách sâu sắc, thế là anh ta liền đi tìm vị hòa thượng đó, nguyện ý trả cho vị hòa thượng này một số tiền lớn, với điều kiện là vị hòa thượng sẽ dành một ngày làm mẫu để họa sĩ kia vẽ. Sau này, tác phẩm của vị họa sĩ hoàn thành đã gây ra chấn động rất lớn tại địa phương. Họa sĩ nói: “Đó là bức tranh mà tôi hài lòng nhất, bởi vì vị hòa thượng làm mẫu cho tôi vẽ kia khiến tôi nghĩ rằng nhất định ông chính là một vị Phật, những khí chất thanh tịnh và thư thái ông mang trên mình có thể gây cảm động đến mỗi người”.

Vị họa sĩ cuối cùng đã thực hiện lời hứa của mình, trả cho vị hòa thượng kia rất nhiều tiền. Cũng bởi vì bức tranh này, mọi người đã không gọi ông ta là họa sĩ nữa mà gọi là “Họa Thánh”. Một thời gian ngắn sau, họa sĩ chuẩn bị bắt tay vào vẽ ma quỷ, nhưng điều này lại trở thành một vấn đề khó khăn cho ông, đi đâu mà tìm được hình dáng của ma quỷ đây? Ông ta tìm hỏi qua rất nhiều địa phương, tìm rất nhiều người hung ác bên ngoài, nhưng không có ai thỏa mãn cả.

Cuối cùng, ông ta tìm đến một nhà tù, vị họa sĩ cực kỳ vui mừng khi tìm thấy được một hình mẫu của ma quỷ qua một người phạm nhân, tên phạm nhân đã ở ngay trước mặt ông ta mà khóc rống lên. Vị họa sĩ thấy vô cùng ngạc nhiên, bèn hỏi tên phạm nhân kia có chuyện quan trọng gì vậy? Tên phạm nhân kia nói: “Tại sao ông lần trước vẽ Phật cũng tìm tôi mà lần này vẽ ma quỷ cũng lại tìm tôi?”.

Vị họa sĩ bị chấn động, ông nhìn tên phạm nhân một cách cẩn thận rồi nói: “Tại sao lại có thể thế được? Lúc tôi vẽ Phật tôi tìm người kia có khí chất phi phàm, còn ngươi thoạt nhìn đã thấy ngay là hình tượng ma quỷ rồi, tại sao lại là cùng một người được? Thật là quá kỳ lạ! Quả thực là khiến cho không ai có thể lý giải nổi”.

Tên phạm nhân kia đau buồn nói: “Chính là ông đã biến tôi từ Phật thành ma quỷ”. Vị họa sĩ nói: “Ngươi tại sao lại nói như thế? Ta không có làm gì ngươi cả”.

Tên phạm nhân nói: “Từ sau khi ông trả cho tôi tiền, tôi đã sống khác đi, tâm cũng lay động theo những giá trị vật chất nhiều … từ từ tôi làm mọi cách để mong có nhiều tiền của từ những người đến nhà Phật. Theo năm tháng thời gian tôi tự dối mình, biện hộ cho những hành đông sai trái của mình…. Tôi đã đi lạc hướng … Kết quả là trở thành như bộ dạng của ngày hôm nay”.

Hóa ra cái đáng sợ nhất trên đời này chính là “con quỹ dữ” luôn hiện diện trong mỗi một người chúng ta, nếu chúng ta không biết cách làm cho nó ngủ quên bằng những việc làm lương thiện, yêu thương, vị tha, bao dung, nhân ái trong cuộc sống thì  sẽ sống lại mãnh liệt hơn, áp đảo cuộc sống chúng ta và cả những người chung quanh chúng ta. Vậy chúng ta hãy dùng yêu thương và cho đi những lời khuyên thẳng thắn, chân thành để người đối diện đó nhận ra đi đúng con đường “làm người”. 

BA MẸ HỎI CON CÁC CÂU SAU NHÉ!

  1. Tiền dùng để làm gì ? Tiền có quan trọng không?
  2. Yêu thương là gì? Vị tha là gì? Nhân ái là gì?
  3. Theo con hoà thượng có khí chất và dung mạo như thế nào mà được người hoạ sỹ đề nghị vẽ bức tranh?
  4. Khi hoà thượng nhận tiền làm mẫu và lòng tham của hoà thượng đó đã làm thay đổi gì trong con người ông ta?
  5. Nếu một người lạ cho con rất nhiều tiền mua đồ chơi con có nhận không? Vì sao?
  6. Nếu tiền con có được từ chính công sức của con và tiền người khác cho con, con thích tiền nào hơn? Vì sao?
  7. Tại sao các con phải có lòng yêu thương cha mẹ, và giúp đỡ những người khác?
  8. Qua câu chuyện trên con rút ra được bài học gi cho bản thân?