Thuở xưa, có một vị vua nọ, vừa thông minh tài giỏi lại vừa nhân từ độ lượng. Nhà vua luôn dồn hết tâm trí lo cho dân cho nước, sau nhiều năm, nước nhà trở nên phồn thịnh, nhân dân an cư lạc nghiệp, hưởng cuộc sống ấm no.
Tiếc rằng, tuổi tác không từ bỏ một ai. Nhà vua ngày càng già đi, trong khi vẫn không có con cái nối nghiệp, nhà vua canh cánh không yên.
Tiêu chuẩn chọn hoàng tử của nhà vua rất đặc biệt. Ông phát cho những đứa trẻ mỗi đứa một hạt giống và bảo nếu ai trồng bông hoa đẹp nhất người đó sẽ trở thành nghĩa tử của mình.
Cơ hội ngàn năm hiếm có! Bọn trẻ hăm hở mang hạt về nhà, gạt bỏ mọi trò chơi trẻ con, chỉ tập trung trồng hoa. Từ sáng đến tối cứ lo tưới nước, bón phân, bắt sâu, bới đất, cậu nào cũng hy vọng mình là người may mắn có được diễm phúc đó.
Cậu bé tên gọi là Whig cũng hết lòng mong đến ngày hạt nảy mầm. Nhưng nửa tháng, một tháng, rồi ba tháng trôi qua, cái hạt vẫn nằm im thin thít nói chi đến chuyện nở hoa. Whig buồn lắm. cậu liền đi hỏi mẹ, mẹ bảo cậu hãy thay đất mới, nhưng mầm non vẫn không xuất đầu lộ diện. Hai mẹ con chỉ biết khoanh tay đứng nhìn.
Whig buồn bã nói với mẹ: “Con nên thế nào bây giờ ạ? Lẽ nào ôm chậu hoa trống, không có mầm đến ư?” . Người mẹ nói với con một cách rất chân thành: “Con trai, cho dù làm bất cứ việc gì, đầu tiên là phải trung thực. Cho dù kết quả cuối cùng có thất bại, chúng ta vẫn không hối hận”. Whig nghe xong, gật đầu vâng lời mẹ.
Ngày dâng hoa cho vua cũng đã đến!
Bọn trẻ ăn mặc đẹp đẽ, tíu tít ra đường, trong tay là những chậu hoa xinh rực rỡ. Nhà vua xem qua một vòng, vẻ mặt trầm ngâm không một nét vui. Bỗng, nhà vua trông thấy một cậu bé hơi khác lạ.
Cậu ủ dột đứng nép mình một góc, tay cầm cái chậu trống không, mắt thì rơm rớm nước. Nhà vua tiến lại hỏi: “Này con, sao chậu của con lại không có hoa?”
Cậu bé bật khóc, lúng ta lúng túng kể lại cho vua nghe chuyện chăm sóc hạt giống của mình. Cậu còn bảo, có lẽ đây là sự báo ứng, bởi trước kia cậu đã từng hái trộm một quả táo trong vườn người khác. Nói xong, cậu òa khóc to hơn. Chắc cậu rất hối hận vì việc làm sai trái của mình.
Không ngờ, nhà vua lại nở một nụ cười thật tươi. Nhà vua ôm cậu bé vào lòng, hỏi: “Này, con tên là gì?”
“Dạ thưa, con tên là Whig”
“Người ta cần tìm là con đấy!” Nhà vua tuyên bố.
“Sao lại thế nhỉ?” Mọi người xì xào bàn tán, “Sao lại chọn một thằng bé ngốc nghếch gieo hạt mầm cũng không xong làm hoàng tử?”
Khi đấy, nhà vua mới bảo: “Những hạt giống ta phân phát đều đã được nấu chín, làm sao có thể nảy mầm đơm hoa!”
Những đứa trẻ tay bê chậu hoa tươi lẳng lặng cúi đầu, chúng đã thay những hạt giống của vua bằng một hạt giống khác.
CHA MẸ HỎI CON CÁC CÂU SAU NHÉ!
- Con học được bài học gì qua câu chuyện?
- Nếu con là bạn Whig thì con sẽ làm gì nào?
- Thành thật có phải là một lựa chọn rất khó không? Ví dụ: nếu con làm vỡ cái bình mà có con mèo bên cạnh, ba mẹ không biết, con có chủ động nhận lỗi không?
- Bạn Whig có chăm chỉ không?