Mỗi lần gặp thất bại trong cuộc sống, tôi lại nghĩ ngay đến câu chuyện cậu bé Jamie Scott. Ngày đó Jemie đang thử diễn một vai trong vở kịch của trường. Mẹ cậu nói với tôi rằng em đã đặt hết tâm huyết vào vai diễn thử này, mặc dầu trong thâm tâm bà lo sợ con trai mình sẽ không được chọn.
Đến ngày nhà trường quyết định chọn vai diễn, tôi theo bà đến trường để đón Jemie sau giờ học Vừa nhìn thấy mẹ, Jamie đã chạy vội đến ngay, đôi mắt sáng long lanh ngập tràn niềm hãnh diện và thích thú: “Mẹ ơi, mẹ đoán thử xem nào?” cậu bé la toáng lên rồi nói luôn câu trả lời mà sau này trở thành bài học cho tôi:
– “Con được cô chọn là người vỗ tay và cổ vũ, mẹ ạ !”
———
Wherenever I’m disapointed with my spot in life, I stop and think about little Jamie Scott. Jamie is trying out for a part in school play. His mother told me that he’d set his heart on being in it, through she feared he would not be chosen.
On the day the parts were awarded, I went with her to collect him after school. Jamie rushed up to her, eyes shining with pride abd excitement. “Guess what, Mum,” He shouted, and then said those words that remain a lesson to me:
– I’ve been chosen to clap and cheer.”
BA MẸ HỎI CON CÁC CÂU SAU NHÉ!
CÂU HỎI:
1/ Con có thích đóng kịch không?
2/ Ở lớp con có đóng kịch bao giờ chưa?
3/ Con có được cô chọn vào các vai kịch không?
4/ Có bạn nào trong lớp không tham gia đóng kịch không?
5/ Có bạn nào trong lớp con chưa được chọn vào vai không?
6/ Con thường được chọn đóng vai nào trong vở kịch?
7/ Theo con thì điều gì quan trọng nhất tạo cho vở kịch thành công? Kịch bản? Diễn viên hay khán giả?
8/ Cha mẹ có bao giờ diễn kịch với các con ở nhà không?
9/ Thường cha mẹ thích con mình được chọn đóng vai nào? Vai chính hay vai phụ, hay vai quần chúng?
10/ Các thầy cô có gặp khó khăn trên lớp khi chọn vai diễn và phân vai không?
11/ Nếu có nhiều con cùng có năng khiếu nhưng vai diễn lại ít thì các thầy cô xử trí như thế nào?