Trong phòng tối có bốn ngọn nến đang cháy.
Xung quanh thật yên tĩnh nên người ta có thể nghe thấy tiếng thì thầm của chúng.
Ngọn nến thứ nhất nói: “Tôi là hiện thân của hòa bình, các nơi sẽ như thế nào nếu không có tôi, tôi thật sự quan trọng cho mọi người”.
Ngọn nến thứ hai lên tiếng: “Còn tôi là hiện thân của lòng trung thành, hơn tất cả, mọi người đều phải cần đến tôi”.
Đến lượt mình, ngọn nến thứ ba nói: “Tôi là hiện thân của tình yêu, tôi mới thật sự quan trọng, hãy thử coi, nếu không có tình yêu cuộc đời sẽ ra sao”.
Đột nhiên cánh cửa chợt mở tung. Một cậu bé chạy vào phòng, một ngọn gió lùa vào làm tắt cả ba ngọn nến. “Tại sao ba ngọn nến lại tắt?”- Cậu bé sửng sốt nói và òa lên khóc.
Lúc này ngọn nến thứ tư mới lên tiếng: “Đừng lo lắng cậu bé, khi tôi còn cháy thì vẫn có thể thắp sáng ba ngọn nến kia, bởi vì tôi chính là niềm hi vọng”. Lau những giọt nước mắt còn đọng lại, cậu bé lần lượt thắp sáng những ngọn nến vừa tắt.
Khi giữ được hi vọng, chúng ta có thể thắp sáng lại ngọn lửa của “Hòa bình, lòng trung thành và tình yêu”
BA MẸ HỎI CON CÁC CÂU SAU NHÉ!
Ngọn gió này là gì mà có thể thổi tắt được hòa bình, lòng trung thành và tình yêu?
Trái nghĩa với hi vọng là gì?
Làm thế nào để luôn giữ được ngọn lửa hi vọng trong lòng?
Cậu bé trong chuyện là ai? Có phải là con không? Đã bao giờ con để mình thất vọng chưa?